RU BỐNG


Ngủ đi này cái Bống ngoan
Mây sa ngọn cỏ, sương tan lưng trời
Nửa vầng trăng khuyết ngậm ngùi
Đàn xa ru Bống chơi vơi tiếng đàn !

Ngủ đi đêm trắng dần tàn
Bềnh bồng nhịp võng, miên man khói trầm
Lênh đênh nỗi nhớ lặng thầm
Trời đày hai ngả, lạnh căm nửa hồn

Nghìn trùng sóng nổi từng cơn
Đò đưa man mác, mỏi mòn đò đưa
Giọng hò hiu hắt song thưa
Thêu hoa mái đẩy, dệt mơ mái nhì

Ngủ đi Bống hãy ngủ đi
Đàn lơi cung oán, mẹ về với cha
Dịu dàng hoa ngát hương hoa
Lạc vùng cổ tích, lánh xa bụi hồng

Đàn ai vang khúc tương phùng
Cạn dòng dư lệ, tình nồng thêm men
Ngủ đi Bống hãy ngủ yên
Tàn đêm ru Bống còn nguyên nỗi buồn

Đêm đêm ru giấc mỏi mòn
Mười hai Bi Khúc héo hon ngậm ngùi
Ngủ ngoan đi nhé Bống ơi
À ơi ru mãi, trót đời quạnh hiu

Hàn Sĩ Nguyên
=========================
Ngày tháng đong đưa đời gió bụi
Mặc ai xa mã chốn gian trần


-Ngẫu hứng từ “TỰ KHÚC RU ĐÊM” của Hoàng Vũ Luân-
* “trót đời” = suốt một đời




Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả