LỞI ĐÊM RỚT CỬA RU HỞI

Loài chim đêm kêu lời trăn trở
Tiếng não buồn rớt giữa giấc mơ
Tiếc giòng đời mùa xuân đánh mất
Buâng khuâng chiều quay gót bơ vơ
Ôm kỷ niệm ru hời dĩ vãng
Lời gọi nhau đau xót muộn màng
Nơi hạnh phúc yếu mòn hơi thở
Tóc buồn quăn một chỗ bình an
Nhớ quê em nắng vàng ngả bóng
Gió hôn chân từ buổi sang sông
Lời ngậm ngùi rót sâu tròng mắt
Mỏi chân về nặng kiếp long đong
Từ bốn mùa đổi thay cát bụi
Tình phôi pha theo bước buồn vui
Em vẫn chốn đời ta mưa nắng
Rượu nghiêng bình mòn dóc ngược xuôi
Cột dĩ vãng chân cầu thơ ấu
Hạnh phúc em xoáy giữa lòng đau
Ba mươi năm. Muộn màng chới với
Tình cho em bạc trắng mái đầu




Trang Chính
Văn | Thơ | Nhạc | Tác Giả